In this episode, we'll accompany Mai and Phong as they stroll through Hà Nội's botanical garden, rediscovering friendship amidst the rustling autumn leaves and capturing the beauty of both nature and human connection.
Vi: Khi những chiếc lá vàng rơi rụng xuống mặt đất, không khí mùa thu lan tỏa khắp nơi trong vườn bách thảo Hà Nội.
En: As the yellow leaves fell to the ground, the autumn atmosphere spread everywhere in the vườn bách thảo Hà Nội.
Vi: Mai bước chầm chậm trên con đường lát sỏi, cảm thấy những ý nghĩ bộn bề tan biến dần theo tiếng lá xào xạc dưới chân.
En: Mai walked slowly on the gravel path, feeling her overwhelming thoughts gradually dissipate with the rustling leaves beneath her feet.
Vi: Cô đã đợi khoảnh khắc này từ lâu, một chuyến đi để lắng nghe âm thanh tự nhiên và tìm lại hương vị thanh bình.
En: She had been waiting for this moment for a long time, a trip to listen to natural sounds and rediscover a sense of peace.
Vi: Phong xuất hiện bên cạnh, nở nụ cười nhẹ.
En: Phong appeared beside her, flashing a gentle smile.
Vi: Anh vẫn giản dị, mang theo chiếc máy ảnh cũ kỹ, sẵn sàng bắt lấy những khoảnh khắc đẹp nhất.
En: He remained simple, carrying an old camera, ready to capture the most beautiful moments.
Vi: "Lâu lắm rồi mình mới quay lại đây phải không?" anh hỏi, khẽ liếc nhìn Mai.
En: "It's been a long time since we've been back here, hasn't it?" he asked, glancing at Mai.
Vi: "Ừ, mình nhớ những lần trước," Mai đáp, mắt hướm chút xa xăm.
En: "Yes, I remember the previous times," Mai replied, her eyes slightly distant.
Vi: "Vẫn còn nhớ trò trốn tìm hồi trước không?"
En: "Do you still remember the hide and seek games we used to play?"
Vi: Phong ngừng lại, nhìn sâu vào mắt Mai.
En: Phong paused, looking deeply into Mai's eyes.
Vi: "Nhớ chứ. Cậu luôn biết chỗ ẩn nấp tuyệt nhất."
En: "Of course, I remember. You always knew the best hiding spots."
Vi: Nhưng thời gian đã trôi qua, mang theo nhiều điều chưa kịp nói.
En: But time had passed, taking with it many things left unsaid.
Vi: Cả hai cảm nhận được những khoảng cách vô hình, những năm tháng đã tạo ra bức tường vô hình giữa họ.
En: They both felt the invisible distances, the years that had created an invisible wall between them.
Vi: Mai chợt thấy cần phải phả bỏ điều đó.
En: Mai suddenly felt the need to break that down.
Vi: "Cậu có nhớ chỗ cây sồi lớn không? Lần đó cậu đã chụp một bức ảnh rất đẹp ở đó," Mai nói, ánh mắt lấp lánh.
En: "Do you remember the big oak tree? You took a beautiful photo there once," Mai said, her eyes sparkling.
Vi: "Mình vẫn còn giữ nó."
En: "I still keep it."
Vi: Họ cùng bước về phía cây sồi, nơi ánh nắng chiếu xiên qua những tán lá tạo nên những hình ảnh đẹp mắt trên mặt đất.
En: They walked together towards the oak tree, where the sunlight filtered through the leaves, creating beautiful patterns on the ground.
Vi: Bước tạm dừng lại, họ đứng nhìn nhau, cảm nhận những ký ức quay về.
En: Pausing, they stood facing each other, sensing the memories coming back.
Vi: Phong trầm ngâm, xâu chuỗi những lời chưa kịp nói.
En: Phong pondered, stringing together words left unsaid.
Vi: "Mai, mình xin lỗi vì tụi mình đã mất liên lạc. Cuộc sống... nó quá bận rộn."
En: "Mai, I'm sorry we lost touch. Life... it gets so busy."
Vi: Mai gật đầu, một nụ cười nhẹ thoáng qua.
En: Mai nodded, a light smile crossing her face.
Vi: "Mình cũng thế. Nhưng hôm nay mình nhận ra, tình bạn của chúng ta vẫn còn đây."
En: "Me too. But today I realized that our friendship is still here."
Vi: Bên cạnh cây sồi cổ thụ, dưới lớp lá mùa thu vàng ươm, họ chia sẻ những suy nghĩ giấu kín bấy lâu.
En: Beside the ancient oak tree, under the golden autumn leaves, they shared thoughts that had been hidden for so long.
Vi: Mai thấy lòng mình nhẹ bẫng, như những chiếc lá bay nhẹ trong gió thu.
En: Mai felt her heart light as if the leaves were gently flying in the autumn breeze.
Vi: Phong nhận ra, chẳng phải chỉ có hình ảnh mới có thể lưu giữ vẻ đẹp, mà cả con người và ký ức cũng mang lại những vẻ đẹp không thể phai mờ.
En: Phong realized that it wasn't just images that could capture beauty, but people and memories also bring unfading beauty.
Vi: Họ quyết định sẽ gặp nhau thường xuyên hơn, dành thời gian cho nhau, vì tình bạn này xứng đáng được chăm sóc.
En: They decided they would meet more often, making time for each other because this friendship deserved to be nurtured.
Vi: Những chiếc lá vẫn tiếp tục rơi, nhưng trên con đường phía trước, Mai và Phong dường như đã vượt qua được những ngăn cách cũ.
En: The leaves continued to fall, but on the path ahead, Mai and Phong seemed to have overcome their old barriers.